Ba tôi và tôi
Giới thiệu tác giả:
Sinh: Phan Thiết, Bình Thuận, Việt Nam
Học: Trung học Phan Bội Châu, Phan Thiết
Đại Học Vạn Hạnh, Sài Gòn;
Cử Nhân Văn Khao, Ban Báo Chí
Viết: Biên Tập Viên Sóng Thần, Sài Gòn
Lính: Khoá 23 SQ/TB/ Thủ Đức
Tù: Trại Kà Tót;
Tổng trại 8 tù & tàn binh, Sông Mao, Thuận Hải:
Phòng biệt giam số 8 trại thẩm vấn Phan Thiết;
Trại Bình Tú, Phan Thiết.
Vượt biên: 1980, Pulau Bidong
Bút hiệu đã dùng ở Việt Nam:
Hải Triều - Bắc Phong - Lê Khắc Anh Hào
Sinh: Phan Thiết, Bình Thuận, Việt Nam
Học: Trung học Phan Bội Châu, Phan Thiết
Đại Học Vạn Hạnh, Sài Gòn;
Cử Nhân Văn Khao, Ban Báo Chí
Viết: Biên Tập Viên Sóng Thần, Sài Gòn
Lính: Khoá 23 SQ/TB/ Thủ Đức
Tù: Trại Kà Tót;
Tổng trại 8 tù & tàn binh, Sông Mao, Thuận Hải:
Phòng biệt giam số 8 trại thẩm vấn Phan Thiết;
Trại Bình Tú, Phan Thiết.
Vượt biên: 1980, Pulau Bidong
Bút hiệu đã dùng ở Việt Nam:
Hải Triều - Bắc Phong - Lê Khắc Anh Hào
Hải Triều
(Viết tại Oregon trưa 24/11/2007 vài giờ sau lúc Ba tôi mất tại Việt Nam)
Theo Má tôi kể là Ba tôi theo kháng chiến chống Pháp lúc tôi còn bé, nhưng ba tôi không vô đảng cộng sản, đó là lý do có lần Ba tôi bị cộng sản xử tử hụt vì bất đồng ý kiến "nặng nề" với tồ chức kháng chiến do cộng sản nắm quyền sinh sát. Năm 1954, ba tôi không đi tập kết ra Bắc vì ông không phải là đảng viên cộng sản, ông ở lại với gia đình như một người dân bình thường và cùng Má tôi "sản xuất" một bầy con mà tôi là thằng nhóc đầu đàn.
Khi lớn lên, tôi học dang dỡ ở bậc Ðại Học, chui vô Thủ Ðức để trở thành một tên quan nhí. Tôi đổi về Sài Gòn sau khi ở quân khu 2 bẩy năm, tôi hoàn tất xong chương trình đại học và Ba tôi nghĩ là ông đã có thằng con với tương lai sáng lạn. Nhưng ông đã lầm. Khi Sài Gòn rơi vào tay cộng sản, miền Nam trở thành một thứ thiên đường đen thui, tôi và vô số anh em sĩ quan miền Nam cùng quê bị đẩy lên mật khu Kà Tót giữa rừng, gần biên giới Lâm Ðồng Ðồng Bình Thuận, nơi đó, chỉ sau vài tuần, anh em tụi tôi phải đặt cho cái tên là "trại tử thần". Tên cũ của nó là "trại tù tàn binh Kà Tót".
Trong lúc sống như súc vật dưới những mũi AK trên rừng Kà Tót, chúng tôi, những tên tù còn sống hàng tuần phải khiêng chôn những tên tù bị chết, vì sốt rét và thiếu ăn… Và tôi thấy có lẽ mình không có ngày về. Ba tôi dĩ nhiên là không lường được cuộc đổi đời quái đản ngược ngạo đã xẩy ra. Khi tin số tù chết ngã xuống hàng loạt trên rừng Kà Tót, và trại cấm không cho thăm nuôi, những gia đình tù nhân sống với những ngày đêm ác mộng khi nhìn về hướng núi rừng, nhất là sau tin đại úy Trò bị "cách mạng" đập đầu chết trên một dòng suối cạn ở Phú Bình, cách Phan Thiết chừng 8 cây số về phía Tây Bắc, làm cả thành phố co ro run sợ và kinh hoàng.
Tôi không biết Ba tôi có bao nhiêu cơn ác mộng, nhưng sau này, tôi được biết là mỗi đêm ông đều ra ngoài sân, nhìn về hướng Kà Tót với bó nhang khấn vái mười phương tám hướng cho tôi còn sống, cho tôi có ngày trở về.
Mà cuối cùng tôi về thiệt, tôi trở về, tôi còn sống với tấm thân tàn ma dại mang theo một gia tài vĩ đại của của những người "giải phóng". Ðó là những con trùng sốt rét ác tính nằm vùng hàng triệu con trong máu. Chết ở rừng Kà Tót hay chết ở nhà vì sốt rét cũng là chết, nhưng chết gần cha mẹ đỡ lạnh lẽo, đỡ cô đơn hơn chết trong rừng Kà Tót với tấm thân bó bằng mấy vạt tre ném xuống lòng đất. Tôi vẫn thường nghĩ như vậy.
Ðầu năm 1980, tôi bỏ nước ra đi bằng đường biển, và Ba tôi lại cầu trời khẩn Phật. Lần này, tôi đến được Canada chứ không bị nhốt ở Côn Ðảo như tin công an báo cho gia đình. Lần này Ba tôi chỉ mất ngủ có một tháng sau khi nhận tin tôi đã thoát và đến bờ tự do. Ngay khi đến xứ người, tôi lăn vào chuyện viết lách và dần dần cuốn sâu vào những bài viết và mấy quyển sách mà cộng sản xếp vào loại phản động nặng mà cơ hội dành cho tôi một ngày về thăm lại Ba tôi là chế độ cộng sản phải "đi chỗ khác chơi", hay phải cáo chung.
Khi Ba tôi còn sống, và còn mòn mõi đợi con suốt 28 năm, tôi luôn phone hẹn Ba tôi là "thề nào con cũng về, Ba chờ con năm nữa!" Ba tôi tin tôi, và ba tôi chờ tôi, 5 năm, 10 năm, 15 năm… mỗi năm ông mòn dần khi qua cái tuổi gần 90… Và cuối cùng, tôi đã thua cuộc hẹn. Ba tôi đã chờ đến hơi thở cuối cùng và đạ ra đi không hẹn ngày trở lại gặp tôi.
Ba tôi đã ra đi vài tiếng đồng hồ sau khi tôi đến Portland, Oregon trong chuyến đi dài Portland, San Diego, Phoenix và quay về Seattle. Qua email em tôi cho hay "Ba đã mất lúc... giờ sáng ngày 23 tháng 11 tại Phan Thiết." Tôi bàng hoàng, tôi nước mắt. Tôi biết là sẽ có ngày đau thương này, tôi chuẩn bị từ lâu nhưng không thể không đoạn ruột. Gia đình thừa biết là tôi không về với Ba tôi trong ngày ông mất, nhưng vợ tôi vẫn yêu cầu tôi bỏ chuyến đi và quay về Vancouver. Mà về để làm gì khi em thay anh bay về thọ tang cho Ba và anh nằm nhà ôm nỗi đau "bất hiếu" mà khóc một mình. Còn chương trình anh em và bạn bè tổ chức sẽ ra sao nếu người nói chuyện không có mặt? Tôi quyết định tiếp tục chuyến đi khi những dòng nước mắt khóc cha đã khô.
Chiều nay cùng anh em có mặt trong buổi gây quỹ cho Dân Oan và TPB.VNCH tại Portland, tôi bỗng chợt nhớ ra một điều kỳ lạ mà tôi đã quên không để ý. Ba tôi đã ra đi đúng vào giờ sinh của tôi, vào ngày sinh của tôi, và vào tháng sinh của tôi. Tôi rời Vancouver vào ngày sinh nhật của mình mà tôi có nhớ gì đâu. Ðiềm gì đây? Có gì bất thường không? Nhưng dù có điều gì đi nữa, con đường trước mặt của tôi vẫn không thay đổi. Tôi vẫn đi với ước mơ một nước Việt Nam tự do. Ba tôi không thể trường tồn với thời gian, nhưng dân Tổ Quốc Việt Nam phải trường tồn. Ba tôi hiểu tôi, và Ba tôi không một lần trách tôi.
Câu duy nhất mỗi lần ông mòn mõi là "liệu con có ngày về cho Ba thấy lại mặt con hay không?". Lần nào tôi cũng bơm một chút hy vọng cho Ba tôi: "Ba chờ con vài năm nữa! Thế nào con cũng về!" Lần này thì không còn gì nữa! Lần này, tôi lại khổ tâm nhắc lại câu tôi thường trách ông Trời rằng… tại sao thời nay lại "nghịch thiên giả tồn, thuận thiên giả vong?". Ba tôi mất, tôi sẽ tụng câu này cho tới ngày cộng sản Việt nam không còn mới thôi.
Mới đây, thật là "một sự vô tình linh hiển" khi trong tác phẩm mới nhất tôi phát hành, và còn đang lang thang đi lòng vòng nói chuyện, tập: "Máu và nước mắt trên lưng Trường Sơn", những dòng cuối của trang 152, tôi lại viết : "Sau cùng, tác giả tạ tội bất hiếu cùng Cha, Mẹ, trong những ngày mòn mỏi cuối đời mà tác giả, người con trưởng trong gia đình, vẫn nhất quyết không về quê hương dưới mầu cờ đỏ, cho dù Cha Mẹ có mất trước ngày cộng sản Việt nam sụp đổ!"
Lời nguyền đã hiện thực, bất hạnh thay, lại đúng ngay vào ngày sinh cùa tác giả! Thôi thì những dòng này được viết xong sau đúng giờ sau khi Ba mất. Con chân thành xin tạ tôi bất hiếu với Ba. Ba thương con, và con tin Ba hiểu con và tha thứ cho con.
Hải Triều
(Một đứa con bất hiếu của Ba…)
(Viết tại Oregon trưa 24/11/2007 vài giờ sau lúc Ba tôi mất tại Việt Nam)
Theo Má tôi kể là Ba tôi theo kháng chiến chống Pháp lúc tôi còn bé, nhưng ba tôi không vô đảng cộng sản, đó là lý do có lần Ba tôi bị cộng sản xử tử hụt vì bất đồng ý kiến "nặng nề" với tồ chức kháng chiến do cộng sản nắm quyền sinh sát. Năm 1954, ba tôi không đi tập kết ra Bắc vì ông không phải là đảng viên cộng sản, ông ở lại với gia đình như một người dân bình thường và cùng Má tôi "sản xuất" một bầy con mà tôi là thằng nhóc đầu đàn.
Khi lớn lên, tôi học dang dỡ ở bậc Ðại Học, chui vô Thủ Ðức để trở thành một tên quan nhí. Tôi đổi về Sài Gòn sau khi ở quân khu 2 bẩy năm, tôi hoàn tất xong chương trình đại học và Ba tôi nghĩ là ông đã có thằng con với tương lai sáng lạn. Nhưng ông đã lầm. Khi Sài Gòn rơi vào tay cộng sản, miền Nam trở thành một thứ thiên đường đen thui, tôi và vô số anh em sĩ quan miền Nam cùng quê bị đẩy lên mật khu Kà Tót giữa rừng, gần biên giới Lâm Ðồng Ðồng Bình Thuận, nơi đó, chỉ sau vài tuần, anh em tụi tôi phải đặt cho cái tên là "trại tử thần". Tên cũ của nó là "trại tù tàn binh Kà Tót".
Trong lúc sống như súc vật dưới những mũi AK trên rừng Kà Tót, chúng tôi, những tên tù còn sống hàng tuần phải khiêng chôn những tên tù bị chết, vì sốt rét và thiếu ăn… Và tôi thấy có lẽ mình không có ngày về. Ba tôi dĩ nhiên là không lường được cuộc đổi đời quái đản ngược ngạo đã xẩy ra. Khi tin số tù chết ngã xuống hàng loạt trên rừng Kà Tót, và trại cấm không cho thăm nuôi, những gia đình tù nhân sống với những ngày đêm ác mộng khi nhìn về hướng núi rừng, nhất là sau tin đại úy Trò bị "cách mạng" đập đầu chết trên một dòng suối cạn ở Phú Bình, cách Phan Thiết chừng 8 cây số về phía Tây Bắc, làm cả thành phố co ro run sợ và kinh hoàng.
Tôi không biết Ba tôi có bao nhiêu cơn ác mộng, nhưng sau này, tôi được biết là mỗi đêm ông đều ra ngoài sân, nhìn về hướng Kà Tót với bó nhang khấn vái mười phương tám hướng cho tôi còn sống, cho tôi có ngày trở về.
Mà cuối cùng tôi về thiệt, tôi trở về, tôi còn sống với tấm thân tàn ma dại mang theo một gia tài vĩ đại của của những người "giải phóng". Ðó là những con trùng sốt rét ác tính nằm vùng hàng triệu con trong máu. Chết ở rừng Kà Tót hay chết ở nhà vì sốt rét cũng là chết, nhưng chết gần cha mẹ đỡ lạnh lẽo, đỡ cô đơn hơn chết trong rừng Kà Tót với tấm thân bó bằng mấy vạt tre ném xuống lòng đất. Tôi vẫn thường nghĩ như vậy.
Ðầu năm 1980, tôi bỏ nước ra đi bằng đường biển, và Ba tôi lại cầu trời khẩn Phật. Lần này, tôi đến được Canada chứ không bị nhốt ở Côn Ðảo như tin công an báo cho gia đình. Lần này Ba tôi chỉ mất ngủ có một tháng sau khi nhận tin tôi đã thoát và đến bờ tự do. Ngay khi đến xứ người, tôi lăn vào chuyện viết lách và dần dần cuốn sâu vào những bài viết và mấy quyển sách mà cộng sản xếp vào loại phản động nặng mà cơ hội dành cho tôi một ngày về thăm lại Ba tôi là chế độ cộng sản phải "đi chỗ khác chơi", hay phải cáo chung.
Khi Ba tôi còn sống, và còn mòn mõi đợi con suốt 28 năm, tôi luôn phone hẹn Ba tôi là "thề nào con cũng về, Ba chờ con năm nữa!" Ba tôi tin tôi, và ba tôi chờ tôi, 5 năm, 10 năm, 15 năm… mỗi năm ông mòn dần khi qua cái tuổi gần 90… Và cuối cùng, tôi đã thua cuộc hẹn. Ba tôi đã chờ đến hơi thở cuối cùng và đạ ra đi không hẹn ngày trở lại gặp tôi.
Ba tôi đã ra đi vài tiếng đồng hồ sau khi tôi đến Portland, Oregon trong chuyến đi dài Portland, San Diego, Phoenix và quay về Seattle. Qua email em tôi cho hay "Ba đã mất lúc... giờ sáng ngày 23 tháng 11 tại Phan Thiết." Tôi bàng hoàng, tôi nước mắt. Tôi biết là sẽ có ngày đau thương này, tôi chuẩn bị từ lâu nhưng không thể không đoạn ruột. Gia đình thừa biết là tôi không về với Ba tôi trong ngày ông mất, nhưng vợ tôi vẫn yêu cầu tôi bỏ chuyến đi và quay về Vancouver. Mà về để làm gì khi em thay anh bay về thọ tang cho Ba và anh nằm nhà ôm nỗi đau "bất hiếu" mà khóc một mình. Còn chương trình anh em và bạn bè tổ chức sẽ ra sao nếu người nói chuyện không có mặt? Tôi quyết định tiếp tục chuyến đi khi những dòng nước mắt khóc cha đã khô.
Chiều nay cùng anh em có mặt trong buổi gây quỹ cho Dân Oan và TPB.VNCH tại Portland, tôi bỗng chợt nhớ ra một điều kỳ lạ mà tôi đã quên không để ý. Ba tôi đã ra đi đúng vào giờ sinh của tôi, vào ngày sinh của tôi, và vào tháng sinh của tôi. Tôi rời Vancouver vào ngày sinh nhật của mình mà tôi có nhớ gì đâu. Ðiềm gì đây? Có gì bất thường không? Nhưng dù có điều gì đi nữa, con đường trước mặt của tôi vẫn không thay đổi. Tôi vẫn đi với ước mơ một nước Việt Nam tự do. Ba tôi không thể trường tồn với thời gian, nhưng dân Tổ Quốc Việt Nam phải trường tồn. Ba tôi hiểu tôi, và Ba tôi không một lần trách tôi.
Câu duy nhất mỗi lần ông mòn mõi là "liệu con có ngày về cho Ba thấy lại mặt con hay không?". Lần nào tôi cũng bơm một chút hy vọng cho Ba tôi: "Ba chờ con vài năm nữa! Thế nào con cũng về!" Lần này thì không còn gì nữa! Lần này, tôi lại khổ tâm nhắc lại câu tôi thường trách ông Trời rằng… tại sao thời nay lại "nghịch thiên giả tồn, thuận thiên giả vong?". Ba tôi mất, tôi sẽ tụng câu này cho tới ngày cộng sản Việt nam không còn mới thôi.
Mới đây, thật là "một sự vô tình linh hiển" khi trong tác phẩm mới nhất tôi phát hành, và còn đang lang thang đi lòng vòng nói chuyện, tập: "Máu và nước mắt trên lưng Trường Sơn", những dòng cuối của trang 152, tôi lại viết : "Sau cùng, tác giả tạ tội bất hiếu cùng Cha, Mẹ, trong những ngày mòn mỏi cuối đời mà tác giả, người con trưởng trong gia đình, vẫn nhất quyết không về quê hương dưới mầu cờ đỏ, cho dù Cha Mẹ có mất trước ngày cộng sản Việt nam sụp đổ!"
Lời nguyền đã hiện thực, bất hạnh thay, lại đúng ngay vào ngày sinh cùa tác giả! Thôi thì những dòng này được viết xong sau đúng giờ sau khi Ba mất. Con chân thành xin tạ tôi bất hiếu với Ba. Ba thương con, và con tin Ba hiểu con và tha thứ cho con.
Hải Triều
(Một đứa con bất hiếu của Ba…)
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen