25.02.12

Mười Hai Bến Nước


Mười Hai Bến Nước

Toàn Phong Nguyễn Xuân Vinh
Tôi không phải là một thi nhân, để có nhiều thì giờ nhàn rỗi ngâm trăng vịnh gió vì cuộc đời của tôi là một chuỗi ngày phải tranh đấu liên miên. Mặt khác công nghiệp của tôi là ở trong quân đội và trong ngành giáo dục và khảo cứu về toán học nên lại càng ít có dịp làm bạn với thơ văn. Nhưng từ nhỏ tôi vẫn mơ làm thi sĩ, nghĩa là vẫn ôm mộng làm thơ. Đọc ở trong sách tôi được thấy là muốn thành một toán gia siêu việt cần phải có một bộ óc giầu tưởng tượng, phải có chút ít thơ mộng, vượt qua những tầm thường gò bó của thế tục. Nhà toán học Đức quốc lừng danh Karl Weierstrass (1815-1897) của thế kỷ 19 đã viết rằng: 

TÌNH NGÂY DẠI


TÌNH NGÂY DẠI

Tặng tất cả các bạn Bất Khuất về chyện tình ngày xưa của tôi, bài thơ đã được một chị nữ sinh viên Văn khoa Đại học Huế ngày xưa đã lâu lắm rồi tên TRẦN THỊ MỪNG đang định cư tại Hoa Kỳ, thành phố Garden Grove, bang Califonia trao cho để mà nhớ, để mà thương những tháng ngày của tuổi ngây thơ khờ dại, tình cảm giờ chỉ còn trong hoài niệm của tiềm thức.Với chị và quý quyến đây cũng là tình cảm mà Xuân dành cho chị khi không được từ biệt ngày chị xa Tổ Quốc.

Lúc em mười lăm tuổi,                       
Mong manh một làn hương,               
Với nụ cười hàm tiếu,                         
Anh thấy đem lòng thương,
               
Đi học chung một trường                   
Cách nhau mấy cửa lớp,                     
Thầy giảng bài không vương,             
Mà vương tình nhau sớm, 

4 ngôi mộ lính nhảy dù Vị Quốc Vong Thân




Trong cuộc chiến vừa qua, dù rằng đã hơn 36 năm nhưng những chuyện kể về sự chiến đấu kiêu hùng của những người Lính, vẫn còn được nhắc đến qua lời kể của người Dân sở tại và đây là câu chuyện về những người Lính Nhẩy Dù đã chiến đấu đến giờ phút cuối cùng của cuộc chiến. Mời quý vị theo dõi

NỖI BUỒN MÙA THU


NỖI BUỒN MÙA THU

phạmtínanninh

Có lẽ những chiếc lá mùa thu đã nhuộm vàng phần lớn thi ca nhân loại. Và dường như nếu không có mùa thu thì những cuộc tình sẽ không còn lãng mạn, thế gian này sẽ không có mặt của thi nhân. Ông Văn Cao đã khởi đầu sự nghiệp của mình bằng "Buồn Tàn Thu" để rồi cuộc đời của người nghệ sĩ tài hoa này cũng tàn theo Giai Phẩm Mùa Thu (trong Nhân Văn Giai Phẩm). Ông mất đi trong cảnh khôn cùng để lại cho đời một kho tàng âm nhạc quí giá, cùng sự thương tiếc ngậm ngùi và bao điều suy ngẫm. "Cây đại thụ" Phạm Duy bắt chước một bài thơ Tây, phổ bản "Mùa Thu Chết", để rồi tên tuổi cũng đã chết theo mùa thu ở cái "thị trấn giữa đàng" bên tận xứ Cali, bởi cái tính kênh kiệu và tấm lòng phản trắc, chỉ để lại cho những người từng hâm mộ ông sự chua xót, bẽ bàng. Ở Việt nam ta, nếu "con nai vàng ngơ ngác đạp trên lá vàng khô" đã làm nên Lưu Trọng Lư, thì bên Tây "Les Feuilles Mortes" đã khắc sâu tên tuổi Jacques Prévert trong lòng những người mê thơ, yêu nhạc.

May Mà Có Em


May Mà Có Em

Quỳnh lấy vé máy bay về Việt Nam một cách vội vàng, mấy ngày nay nàng ăn, nói, đi, đứng như người mộng du.

Tình cờ sang Cali dự đám cưới người cháu, Quỳnh gặp lại Trang, người bạn học thân nhất, ngồi cạnh nhau trong giảng đường Văn Khoa. Trang cho Quỳnh biết mới sang Mỹ được hai tháng. Trước khi đi Trang về thăm quê nội ở Trà Vinh và đã gặp Tân! Thương binh cụt một chân, ngồi bán vé số ngoài vỉa hè độ nhật. Nghe tin Tân còn sống, tim Quỳnh co thắt, toát mồ hôi và xây xẩm cả mặt mày. Quỳnh thì thầm như người mất hồn. “Trời ơi! Tân ơi! Anh còn sống sao? Mấy chục năm rồi, Tân ơi! Anh có biết rằng em tiếc thương anh ngần nào không? Cám ơn trời Phật đã cho Tân còn sống!!!” Dù hoàn cảnh thế nào Quỳnh cũng phải trở về gặp lại Tân! Gặp lại sự sống của chính nàng. 

VỀ LẠI CỐ HƯƠNG


VỀ LẠI CỐ HƯƠNG

 Người ta vội vã chạy khỏi Việt nam. Ngưòi ta hăng hái trở về Việt nam. Chạy đi hay trở về, mỗi người có một tâm sự không ai giống ai. Tôi vì “Ngụy” không đất sống trên chính quê hương mình mà phải lìa xa nơi chôn nhau cắt rún, sống đời lưu lạc. Tôi vì đã hai mươi năm trời, cha chết không ở bên, mả mồ không biết nơi chôn cất, lòng đau nhói không chịu nổi, phải về! Nhớ chiều ngày 16 tháng 11 năm 1992 hối đó, ba tôi lom khom với cây gậy trúc, nước mắt rưng rưng: “Thôi con đi”; Ðứa con gái út của tôi ôm cổ ông nội, vừa khóc vừa nói: “Con ở với ông nội, không đi”. Tôi quây mặt đi, nghẹn ngào: “Con đi”. Ba tôi bùi ngùi: “Con đi”. “Con đi” nghe sao não lòng, nghe sao vụn vỡ nát tan! Tôi chảy nước mắt lâu biết chừng nào! Tôi biết, ba tôi đang khóc và khóc thật nhiều. Khóc như khóc buồn, đau, khổ hết sức hồi anh Năm tôi bất ngờ qua đời. Ông cụ, người đa cảm, đa sầu, bảo sao bụng dạ bình yên mà không chảy dài giọt lệ?! Má tôi thanh thản ra đi một sáng tinh sương, con cháu đủ mặt, đủ tiếng khóc, đủ lời ai oán thở than. Ba tôi nằm xuống, mắt không chịu nhắm vì còn chờ con, cháu xa lắc xa lơ vô tình chưa về. Dẫu biện bạch cách nào đi nữa, tội bất hiếu, bất nghĩa, bất trung đố mà tôi giải bày cho hợp lẻ đạo làm con. Bây giờ đã trể tràng lắm rồi, tôi nhất định phải về. Phải về còn hơn không. Mấy hôm nay, vợ chồng tôi bận bịu cân, đong, đo, đếm hành lý, sửa soạn cho chuyến đi dài trở lại quê hương, sẽ khởi hành vào thứ Sáu, ngày 25 tháng 3 năm 2011 nầy. Một chuyến đi lao xao trong lòng, vui buồn lẫn lộn.

NGƯỜI Ở LẠI SARAVAN


NGƯỜI Ở LẠI SARAVAN

DD-2ndG
LTG: Viết ở một góc cạnh hạn hẹp hiểu biết của người ngoài cuộc. Xin các cựu KCQ còn nhân tính bổ túc chi tiết dữ kiện chính xác và trung thực. Ngõ hầu góp phần làm sử liệu cho thế hệ trẻ VN Tự Do mai sau…

Âm Nhạc và Người Lính

Mùa quốc hận năm nay ở hải ngoại không thấy mấy hội đoàn địa phương tổ chức hay báo chí rầm rộ đăng bài tưởng niệm như nhiều năm trước? Có lẽ chẳng còn gì để viết hay là nhiều người đã quên... Nhưng ơ kìa, lại có tiết mục nóng hổi sau tháng Tư đen trôi qua. Vài tuần báo địa phương đăng bài tường thuật của khán giả phân tích và nhận định về tác phẩm nghệ thuật âm nhạc DVD 58 của trung tâm Asia với chủ đề “Lá Thư Từ Chiến Trường” nhân ngày kỷ niệm 30 tháng 4. Ôi sao trung tâm nghệ thuật này hay quá! Tưởng rằng kỷ niệm đau thương đã tắt lịm thì được sống lại thêm một lần nữa cho dù là lần cuối… Xin một tràng pháo tay cho trung tâm Asia Entertainment đã nỗ lực thực hiện tác phẩm: “Lá Thư Từ Chiến Trường” với mục đích tri ân người chiến sĩ QLVNCH, dù chiến cuộc đã tàn phai hơn 33 năm qua …

Hãy Thắp Cho Anh Một Ngọn Đèn


Hãy Thắp Cho Anh Một Ngọn Đèn

Giao Chỉ – San Jose

Sau cùng, suốt 30 năm tạp ghi, viết về cựu chiến binh, viết về thuyền nhân, viết về nước Mỹ, viết về Việt Nam Cộng Hòa, lần này tôi được yêu cầu viết về một mối tình. Nói cho chính xác, viết về chuyện tình của cô nữ quân nhân thuộc hàng thấp nhất của hạ sĩ quan.
Cô hạ sĩ nhất của Quân lực Việt Nam Cộng Hòa tên Lý thị Thương Uyên hiện cư ngụ tại Oklahoma City với Area code 405, giữa cơn giông bão mùa Xuân năm 2010 đã kể lại chuyện đời lính của phụ nữ Việt Nam. Cuộc đời của chính cô. Cô phàn nàn rằng sao không thấy bác viết về chuyện hạ sĩ quan binh sĩ. Không viết về người lính nữ quân nhân thực sự sống chết tại các đơn vị. Sao bác không viết về chuyện của em…

Mưa Trên Poncho


Mưa Trên Poncho

Lê-văn-Phúc

Bất cứ ai đã một thời ca bài “Ta đi tòng quân” đều không thể nào quên được đời lính. Trong đời lính, dù là lính già hay lính trẻ đều mặc bộ đồ trận, vui buồn theo tiếng kèn đồng đếm nhịp thời gian. Và một trong những món hành trang cần thiết thân yêu của người lính ngoài cây súng nhân tình, phải kể đến thành phần quân quân dụng này: Ấy là chiếc Poncho. Nhà binh gọi là “Pông Xô”.
Về hình thức, nó lớn bằng chiếc chiếu, mầu xanh cứt ngựa, làm bằng vải pha nylon gọi là vải ngụy trang, bốn cạnh chung quanh có lỗ, có khuy bấm bằng sắt.Chính giữa có một cái lỗ chui đầu làm thành cái mũ che, có giây buộc đàng hoàng.

Những mảnh đời rách nát ! Tâm tư và cuộc sống quả phụ


Những mảnh đời rách nát !

Tâm tư và cuộc sống quả phụ

"Việt Nam, Việt Nam, tên gọi là người, Việt Nam hai tiếng nói trên vành môi Việt Nam nước tôi..."
Việt Nam hai tiếng gọi linh thiêng, Việt Nam quê hương của người Việt. Mỗi lần hát lại bài hát này lòng tôi không khỏi gợn lên những hùng khí từ lâu im tiếng. Nhiều người yêu quê hương này vì còn mẹ còn cha, còn nhà còn cửa; người khác yêu quê hương chỉ vì thương nhớ những kỷ niệm đẹp: lũy tre xanh, bờ ruộng, trường xưa lớp cũ, một cuộc tình tình lãng mạn... Riêng tôi, tôi yêu đất nước này như yêu người tình, người mẹ, người cha. Tôi yêu đất nước này vì được sinh ra và lớn lên trong tinh thần bất khuất, tôi đã chia sẻ với nó nỗi đau, niềm vui của một thời son trẻ, và sẽ còn tiếp tục chia sẻ để nhìn thấy nó vươn lên. Nhưng quê hương ngày nay chỉ toàn bất hạnh, tôi vẫn yêu nồng nàn vì có nhiều người đã hy sinh bảo vệ, trong đó có chồng tôi.

HAI VÌ SAO LẠC


HAI VÌ SAO LẠC

Hoàng Đức
Hôm nay bầu trời âm u ảm đạm… Tin báo thời tiết tôi nghe trên Tivi không có mưa nhưng sao lòng tôi lại nao nao như có mưa buồn từ dĩ vãng xa xôi nào đó đang ập xuống hồn tôi. Bỗng dưng tôi nhớ câu văn Pháp trữ tình học thuộc lòng từ thời Trung học: "Mưa ngoài trời như mưa trong lòng tôi".

Tình... Tiếc


Tình... Tiếc

Trong đời tôi từ lúc trưởng thành đến nay chỉ mới "biết" có một người đàn bà là vợ tôi. Đã 25 năm thân trai chỉ có một bến nước cho nên thỉnh thoảng cứ ngồi đó mà tiếc lại những mối tình xưa cho đỡ buồn.
Kể ra tôi cũng thuộc loại có "nhan sắc", miệng mồm cũng dẻo, tính ham vui, có máu tiếu lâm. Tôi không phải là loại đàn ông đạo đức mẫu mực nhưng cũng không phải là loại đàn ông bạ đâu dê đó. Vợ tôi thì không hiền mà cũng không phải là loại sư tử Hà Đông. Nàng cũng không phải là loại sắc nước hương trời để tôi chỉ mê cơm không thèm phở. Hai đứa tôi chỉ là một cặp làng nhàng mà thôi!

CON CÒN NỢ BA


CON CÒN NỢ BA

DƯ THỊ DIỄM BUỒN
Ba ơi, mai là đến ngày báo hiếu người cha rồi! Con nhớ quê hương mình không có ngày lễ báo hiếu từ mẫu “Mother’s Day” hay ngày báo hiếu từ phụ “Father’s Day” như cái xứ con đang tạm dung đó ba! Con biết ba sẽ cười hiền lành mà bảo với con:
- Con bé nầy nhiều chuyện rườm rà… Xứ mình cha mẹ mở mắt không lên vì chạy gạo hàng ngày cho cả nhà… thì còn có tâm tình gì mà nghĩ đến ngày báo hiếu, báo ơn… Công ơn cha mẹ trả không chỉ có ngày đó đâu con. Nhớ lúc đi tu nghiệp ở Mỹ, ba cũng biết ngày lễ báo hiếu từ mẫu hay từ phụ chớ. Nếu ở gần thì con đưa cha mẹ đi ăn sáng, ăn trưa, ăn chiều… ở xa thì mua gởi cho cái áo, cái khăn… hay gởi cho mấy chục, có tiền thì được một trăm, hay nhiều hơn… Theo ba thì ơn cha mẹ sanh thành dưỡng dục như núi Thái, như đại dương vô bờ vô tận… chớ đâu chỉ có ngày đó thôi con…

Thảm sát trên đảo Trường Sa:


Thảm sát trên đảo Trường Sa:

Chuyện chưa bao giờ kể.

Nguyễn Nhân Chứng - Tâm Thức Việt Nam

Số phận của ghe vượt vượt biên đi tìm đời sống tự do, dân chủ, hạnh phúc, ấm no. Câu chuyện sau đây được viết ra để tưởng niệm hơn 130 đồng bào trên "ghe ông Cộ" trên đường vượt biển tìm tự do đã bị Việt cộng tàn sát dã man vào tháng Tư năm 1979 ở đảo Trường Sa, và cũng để gửi đến các con yêu quý của ba: Chí Dũng, Đông Nghi, Tì Tì.

Trước khi vào chuyện:

Rừng khóc giữa mùa xuân


Rừng khóc giữa mùa xuân

Phạm Tín An Ninh
Hơn hai mươi năm nay, từ ngày đến định cư tại Na-Uy, một nước Bắc Âu nổi tiếng với những mùa đông dài băng gía, nhưng lại rất đẹp vào ngày hè và lãng mạn vào thu, tôi vẫn giữ thói quen đi len lỏi trong rừng, không chỉ vào những ngày nghỉ cuối tuần mà bất cứ lúc nào thấy lòng mình trăn trở. Không phải tò mò vì những cuộc tình cháy bỏng trong "Rừng Na-Uy", cuốn tiểu thuyết nổi tiếng mới đây của một ông nhà văn Nhật Bản, nhưng để được lắng nghe những tiếng khóc. Tiếng khóc của cây lá, của gỗ đá trong rừng. Tiếng khóc có mãnh lực quyến dụ tôi, thúc bách tôi, cho dù nó đã làm tôi đau đớn, khốn khổ gần cả một đời.

THIỆN và ÁC


THIỆN và ÁC

Tác giả PS

Xóm nhỏ dưới chân đèo Mang Dry mấy hôm nay râm ran tin đồn “Thằng gù xấu xí” có vợ. Thiên hạ tò mò trong nổi ngạc nhiên. Vì ai đủ can đảm lấy một người “Ma tru, quỉ hờn” như Trốc kia chứ? – Nghe cái tên cũng đã giật mình rồi! - Ai cũng thấy ngại ngần khi đối diện. Con nít thấy là khóc ré như gặp phải ma. Dị dạng là trọng tội rồi, chưa hết, đã vậy còn nghèo. Nghèo ơi là nghèo! Đến nổi tự thân lo ăn còn thiếu hụt. Căn nhà trên một mảnh đất không đủ ”chó ỉa”, nói căn nhà cho oách chứ cái chòi đúng nghĩa còn chưa phải, nắng trước dột sau. Ngày nào có ai thuê cuốc cỏ, phát ranh, lợp nhà… ( Nói chung hắn bao thầu công việc tạp vụ cho cái làng quê này ), là ngày đó có ăn. Còn không thì uống trà. quơ quào bậy bạ mì gói cũng xong một bữa. Vậy mà hôm nay nó có vợ! Nó có vợ rồi…mà lại là một cô vợ xinh đẹp, bà con ơi!!!

NƯỚC MẮT MẸ GIÀ NƯỚC MẮT MẸ GIÀ


NƯỚC MẮT MẸ GIÀ

Viết để tưởng niệm các SVSQ K 6/69 đã bỏ mình tại cầu Bến Nọc -Trường Bộ Binh Thủ Đức 40 năm về trước. Câu chuyện này chỉ dựa trên sự kiện lịch sử đã xảy ra vào năm 1970 tại trường Bộ Binh Thủ Đức. Tình tiết và danh tánh các nhân vật đều hư cấu, nếu có sự trùng hợp là ngoài ý muốn, xin lượng thứ.
Dương Thượng Trúc
Munau11@hotmail.com
1.
Trời chớm sang Thu, vài cơn gió heo may nhè nhẹ lướt qua, làm xôn xao những chiếc lá vàng, trên mấy cây bã đậu trồng trước văn phòng Chi Khu. 

Những người tù cuối cùng


Những người tù cuối cùng

Hồi Ký: Phạm Gia Đại
Khu Rừng Lá Buông
Trời đã sẫm lại từ lúc nào, bóng tối đã bao phủ cả khu vực trại giam Z-30D Hàm Tân,Thuận Hải, tất cả đều yên tĩnh và chỉ còn nghe vẳng từ thật xa tiếng gió xào xạc qua những khu rừng lá.

Bên phía các buồng giam tù hình sự im ắng lạ thường bởi vì hầu hết đều kéo lên hội trường để xem phim bộ và những ngọn đèn vàng không đủ chiếu sáng cái sân trại quá rộng.

Ba tôi và tôi


Ba tôi và tôi

Giới thiệu tác giả:

Sinh: Phan Thiết, Bình Thuận, Việt Nam
Học: Trung học Phan Bội Châu, Phan Thiết
Đại Học Vạn Hạnh, Sài Gòn;
Cử Nhân Văn Khao, Ban Báo Chí
Viết: Biên Tập Viên Sóng Thần, Sài Gòn
Lính: Khoá 23 SQ/TB/ Thủ Đức
Tù: Trại Kà Tót;
Tổng trại 8 tù & tàn binh, Sông Mao, Thuận Hải:
Phòng biệt giam số 8 trại thẩm vấn Phan Thiết;
Trại Bình Tú, Phan Thiết.
Vượt biên: 1980, Pulau Bidong
Bút hiệu đã dùng ở Việt Nam:
Hải Triều - Bắc Phong - Lê Khắc Anh Hào

BA DÒNG NƯỚC MẮT


BA DÒNG NƯỚC MẮT

Tôi vô cùng ngạc nhiên khi nhận đuợc thư Bình, thằng bạn thân tình từ thời nối khố. Nó là đứa cuối cùng trong đám bọn tôi rời xa đất nước, vừa mới được sang định cư bên Mỹ theo diện HO 31. Lá thư chỉ vỏn vẹn mấy dòng:

" Tao đã đến Mỹ vừa đúng hai tuần. Ở đây ồn ào và ngột ngạt quá, tao muốn tìm một chỗ bình yên. Mày có cách nào giúp tao sang Bắc Âu với mày. Bởi tao nghe mày kể bên ấy dù có buồn và mùa đông khá lạnh, nhưng cuộc sống yên bình, thích hợp cho những người cần một nơi để chửa trị những vết thương khó lành được trong lòng.

LÀM THINH


LÀM THINH

Tiểu Tử

Cái làng nhỏ đó nằm gần biển Manche, cách thành phố Etretat (miền bắc nước Pháp ) độ 10 km. Trong làng có chừng năm chục nóc gia nằm chùm nhum lại thành một khu, trừ một cái nhà nằm rời xa một mình về phía biển. Người trong làng gọi cái nhà đó là " nhà ông Lê ".

Cách đây mấy năm, ông Lê - người Việt Nam độ 40 tuổi - từ Paris ra đây mua lại cái nhà đó để làm nhà nghỉ mát. Mùa hè và các ngày lễ lớn, ông đưa vợ con - vợ người Pháp và hai con trai chín mười tuổi - ra đây đổi gió và lâu lâu ông cho bạn bè mượn năm bảy hôm. Ông có mướn một người trong làng - tên Jean Marie - trông nom nhà cửa và cắt tỉa vườn tược cây trái.

Lệ Mừng trên cánh Đồng Chiêm


Lệ Mừng trên cánh Đồng Chiêm

Bảo Giang

Đồng Chiêm máu chảy hòa non nước,
Tam Toà vững bước rạng niềm tin.

Hôm nay tôi viết đôi dòng muộn màng về Đồng Chiêm. Nhưng không viết về những đau thương thống khổ của người dân Đồng Chiêm đang phải oằn mình gánh trên vai, cũng không ca tụng nhửng mảnh áo thẫm máu đỏ của người dân Đồng Chiêm đổ ra vì cái hung tàn của côn dồ Việt cộng, như là những giọt máu hồng chứng minh cho niềm tin riêng của ngưòi Công Giáo. Nhưng tôi viết đến những giọt lệ trên cánh Đồng Chiêm như là Lệ Mừng hơn là những ưu tư mà trước đây, trong “Tam Tòa sóng đổ về đâu” tôi đã viết là:

Đêm Cao Miên


Đêm Cao Miên

Tưởng Năng Tiến

Lời thưa đầu: Cách đây đúng 13 năm (TNT viết bài này năm 2001), vào tháng 7 năm 1988, người viết theo chân một đơn vị kháng chiến quân VN đi từ Thái Lan vào Kampuchea để tìm kiếm một nguời bạn bị mất tích giữa vùng biên giới Thái-Miên. Mới đây, vào ngày 20 tháng 7 năm 2001, kẻ bị coi như đã thất tung (có tên là V. H.) đã được một tổ chức chính trị ở hải ngoại chính thức thừa nhận là đã hy sinh, nhưng – vì hoàn cảnh – họ đã «không thể thông báo sớm hơn»! Bút ký ngắn ngủi này xin được phổ biến như một nén hương lòng (muộn màng) để gửi đến những người đã khuất. 

XÓT XA

Phạm Tín An Ninh

XÓT XA

Phạm Tín An Ninh

Đêm sẻ chia cùng những xót xa
vết nhăn trên trán tuổi đang già
cơn đau nhắc nhở rằng ta sẽ
có ngày lạc nẻo giữa bao la
Cung Vĩnh Viễn

Tôi quen Long từ lúc còn trong quân trường. Hai thằng có nhiều thứ khác nhau. Cái tên Nguyễn Vĩnh Long của nó cũng đủ làm cho tôi cảm thấy cách xa nó đến..cả vài trăm cây số. Nó cao lêu ngêu, tôi thuộc loại chỉ đủ thước tấc đi lính. Mỗi lần sắp hàng diễn hành hát bài Đường Trường Xa, nó cầm cờ đi hàng đầu, còn tôi ách ê hàng áp chót. Tôi ăn nói vụng về nên thường thầm lặng còn nó thì giỏi lý sự nên nói hơi nhiều. Cái giọng nam của nó thường mở đầu bằng mấy tiếng chửi thề, nên tôi ngại nói chuyện với nó. Dường như hai thằng chỉ có một điều giống nhau duy nhất : Con nhà nghèo, gia đình lại ở quá xa, cho nên những ngày cuối tuần, hai thằng đều mồ côi tại chỗ. Không ngờ chính cái điều giống nhau duy nhất ấy mà sau này hai thằng trở thành bạn chí thân.

LÁ THƯ TÌNH CỦA NGƯỜI LÍNH VNCH VIẾT TỪ CHIẾN TRƯỜNG Trước Tháng 5-1975


LÁ THƯ TÌNH CỦA NGƯỜI LÍNH VNCH VIẾT TỪ CHIẾN TRƯỜNG Trước Tháng 5-1975

Mường Giang
Cuộc chiến VN kéo dài gần ba mươi năm (1945-1975) nay xem như đã kết thúc nhưng đâu đó dường như vẫn còn những tiếng rên nghẹn ấm ức của những người lính già Miền Nam thua trận đã may mắn được sống sót sau một cuộc đổi đời. Tất cả như một màn kịch có nhân vật, thời gian và địa điểm, được đạo diễn cho mở màn và kết thúc sân khấu một cách tài tình. Có điều màn kịch được các diễn viên hay nói đúng hơn đó là những người lính trận mà hầu hết đang ở cái tuổi ‘ xuân thì đầy mộng mơ hoa bướm ‘ ghi lại qua những ‘ Tình Khúc ‘ được viết từ mặt trận đang còn nghi ngút khói, bên xác của bạn lẫn thù, đã làm cho những người xem sửng sốt tới rơi lệ vì không mấy ai tin là sự thật.

Đi Tìm Tâm Tình


Đi Tìm Tâm Tình

Ít ngày nữa, Sáng Sớm sẽ về Việt Nam thăm lại vùng quê Cam Ranh nằm cạnh bờ biển Thái Bình.
Sáng Sớm e-mail cho người bạn Ban Trưa:
-Anh có cần gửi gì về? Đừng nặng lắm nha!
-Gửi một viên sỏi nhỏ ở thành phố Sớm đang cư ngụ. Về đặt nhẹ ở vệ đường nào của Sài Gòn cũng được.

NHỮNG NGƯỜI KHÔNG ĐẤT ĐỨNG



NHỮNG NGƯỜI KHÔNG ĐẤT ĐỨNG

Nguyên Nhung
Tôi gặp chị vào những ngày sau tháng tư năm bảy mươi lăm, khi hai người đàn ông của chị và tôi cùng vắng mặt trong gia đình. Tôi trở về nhà với mẹ trong một xóm nhỏ ở thành phố Cần Thơ, còn chị cũng dắt con về nhà người anh tá túc, vì cha mẹ chị không còn.
Hoàn cảnh hai đứa thật giống nhau, hai người phụ nữ chân yếu tay mềm, mỗi nhà hai đứa con dại còn bế trên tay. Hỏi ra thì trước kia tôi và chị cùng học một trường, cũng mái trường Nữ Trung Học và cũng những thầy cô năm cũ. Tôi đi dạy một ít lâu, lấy chồng rồi bận rộn con cái, yên phận làm mẹ. Chị lý tưởng hơn, sau khi đậu Tú Tài, thích là " hoa lạc giữa rừng gươm", chị đi học khóa nữ trợ tá xã hội, tham gia nhiều công tác giúp đời. Chị có học qua một khóa trợ y, nhờ vậy sau này khi lâm vào bước đường cùng, chị đem chút tài mọn ra chữa bệnh cho dân nghèo ở vùng sâu, vô tình được phong làm "cô bác sĩ", dù không đỗ đạt được mảnh bằng y khoa nào hết.

Nỗi đau thời chiến


Nỗi đau thời chiến

Tết mâu Thân qua đi đã mấy tháng mà người dân xứ Huế vẫn chưa hết hoàn hồn. Đâu đày vẫn còn nghe tiếng khóc nỉ non của những gia đình có than nhân bị phiá bên kia bắt đi từ ngày Tết mà chưa tìm được tin tức.
Thời tiết lạnh lăm thâm, mưa còn dai dẳng làm, tăng them vẻ hoang lạnh, tiêu điều của thành phố.
Hình ảnh chiếc cầu Trường Tiền tiêu biểu của xứ Huế đã bị gãy đổ, làm cho người dân them nhức nhối như chính khúc ruột mình bị đứt đoạn.

Thoáng Xưa


Thoáng Xưa

Darren Thăng(DD-2nd)

Tháng xưa ngày cũ về trên lối
Thấp thoáng sau đàng bóng tà dương

Mỗi chiều Chủ Nhật, thì lại thấy mấy chàng thanh niên vác xe “dzọt” lên nhà thờ cha J. xem lễ. Vài tay từ hướng Bắc xuống. Người khác vượt cầu ranh giới tiểu bang bên cạnh sang. Đặc biệt có chàng lặn lội thân cò tít tận vùng biển mặn qua. Đường xá xa xôi không quản ngại gian nan. Dù ai có la cà ở quán cà phê, mê thục bida hay lo chuyện riêng tư gì trong ngày đi chăng nữa. Thì cứ gần đến 4 giờ chiều là đều có mặt ở nhà thờ đầy đủ, để kịp tham dự thánh lễ cuối tuần.

Vệt nắng cuối chiều


Vệt nắng cuối chiều

Phạm Tín An Ninh

***

Tháng 7/75, khi mọi người vẫn còn đang ngơ ngác, chưa kịp hoàn hồn trước bao thù hận, mất mát chia lìa, thì ở khu làng biển nghèo Bá Hà, một cậu bé 15 tuổi lại ngỡ ngàng trước một tin vui - có mẹ. Khi bà ngoại dắt Hưng vào nhà và chỉ một người đàn bà xa lạ, bảo đó là mẹ mình. Hưng bất ngờ đến sững sờ, cứ ngỡ như bà mẹ này vừa mới từ trên trời rơi xuống.

Em Tôi


Em Tôi

EM TÔI, tôi đọc đã nhiều lần. Hôm qua, tôi đọc cho các con tôi nghe, vẫn phải ngưng mấy lần, vẫn thấm lắm.
Xin gởi các bạn bài EM TÔI. Đây là bài do tác giả Lặng Lẽ viết, dựa theo cuộc đời và bài thơ BÉ trong tập thơ "Đêm tận thất thanh" của Phan Nhật Nam. 

LÀM THINH


LÀM THINH

Tiểu Tử

Cái làng nhỏ đó nằm gần biển Manche, cách thành phố Etretat (miền bắc nước Pháp ) độ 10 km. Trong làng có chừng năm chục nóc gia nằm chùm nhum lại thành một khu, trừ một cái nhà nằm rời xa một mình về phía biển. Người trong làng gọi cái nhà đó là " nhà ông Lê ".

Cách đây mấy năm, ông Lê - người Việt Nam độ 40 tuổi - từ Paris ra đây mua lại cái nhà đó để làm nhà nghỉ mát. Mùa hè và các ngày lễ lớn, ông đưa vợ con - vợ người Pháp và hai con trai chín mười tuổi - ra đây đổi gió và lâu lâu ông cho bạn bè mượn năm bảy hôm. Ông có mướn một người trong làng - tên Jean Marie - trông nom nhà cửa và cắt tỉa vườn tược cây trái.

THẰNG BÉ ĐÁNH GIÀY NGƯỜI NGHĨA LỘ

Phạm Tín An Ninh

Mấy ngày ngắn ngủi ở Sài Gòn, tôi thường đến ăn tối tại một quán ăn gần khách sạn tôi ở, đi bộ chừng năm phút, có tên Nhà Hàng Thanh Niên, nằm phía sau nhà thờ Đức Bà. Một nơi tương đối yên tĩnh, khu vườn lộ thiên nhỏ nhưng với những khóm trúc dễ thương, và nhất là được nghe lại những bản nhạc tình ca -kể cả tình lính- của miền Nam thuở trước.

Chuyện buồn người vợ tù


Chuyện buồn người vợ tù

Ý Cơ

Chuyện buồn người vợ tù là một chuyện đã thực sự xẩy ra cho một người phụ nữ sau tháng tư năm 1975, Ý Cơ tin rằng hoàn cảnh ấy không xẩy ra riêng cho mình chị, mà câu chuyện thương tâm, phần nào phảng phất một nét đời đã qua nhưng khó quên của mỗi chi em chúng ta, khi có chồng, có con bị tập trung trong trai cải tao. Ý Cơ đã viết lại theo lời kể của nhân vật chính, ví thế chữ tôi được dùng trong chuyện kể, không phải là tác gỉa bài viết, rồi vẫn giữ nguyên danh tánh của hai nhân vật. (Nhân vật tên Chung trong chuyện kể này là Trung Úy Trương Kim Chung, giảng viên Tâm Lý Chiến và Xã Hội Học Trường Võ Bị Quốc Gia Dalat)

DUYÊN SỐ TRỜI ĐỊNH


DUYÊN SỐ TRỜI ĐỊNH

Giờ học cuối tuần, Bà T. Bích đến lớp chuyện vãn một hồi với cô N. Lan rồi Bà đứng lên bục gỗ nhìn lũ học trò bên dưới. Hầu như mặt đứa nào cũng cúi xuống im thin thít.
Bà khẽ nhấc chân bước xuống, đi từ đầu lớp đến cuối lớp, đi qua phải đi về trái. Dáng Bà cao ráo, thon thả, chiếc áo dài màu vàng ôm sát thân hình săn chắc với chiếc cổ may kiểu thuyền làm nổi bậc cái gáy trắng trong mái tóc bối cao, gọn ghẽ.
Bà là thần tượng của nữ sinh Nội Thành. Trong giờ chào cờ những ngày đầu tuần cả bọn say sưa nhìn Bà đứng nói chuyện giữa sân trường mà thì thầm với nhau:

THU XƯA


THU XƯA

Dươgng Thượng Trúc.

Trích trong Tuyển tập Truyện Ngắn Thu Xưa.
Xuất bản năm 2011.
L/L tác giả : munau11@hotmail.com.

1
Chiếc xe đò hục hặc vang lên vài tiếng như ấm ức, giựt mạnh mấy cái, rồi dừng hẳn lại bên lề đường. Tiếng máy tắt lịm!
Tài xế, là một chú ba tầu Chợ Lớn, tóc đã hoa râm, với cái mũ phớt đội lệch trên đầu, đập mạnh tay vào Vô Lăng lẩm bẩm:
-Chời lất ơi! Hổng piết bữa nay là ngày gì mà xúi quẩy quá vậy đi chớ! 

NGƯỜI QUÉT CHỢ


 NGƯỜI QUÉT CHỢ

"Nhớ dâng trà cúng sư thúc và dì Linh nghe con?" thầy nhắc chú tiểu khi thấy chú sửa soạn lên chánh điện để cúng ngọ.

"Bạch thầy, con nhớ," chú đáp.

Đó là câu mà thầy cứ nhắc chú mỗi ngày trước mỗi thời kinh. Chú chẳng biết sư thúc là ai, dì Linh là ai. Trên chiếc bàn thờ nhỏ đặt cạnh bàn Tổ, chú chỉ thấy hai cái bài vị được viết bằng chữ Hán chứ chẳng có hình ảnh gì cả. Vì thầy nhắc mãi nên chú không lúc nào quên, vậy mà thầy cứ nhắc. Nghe nhắc hoài, ban đầu chú hơi bực mình, nhưng riết rồi cũng quen. Và khi chú rót trà cúng cho hai người đó, chú cũng làm như một cái máy chứ không suy nghĩ gì. Chùa chỉ có một thầy một trò, nên thầy thương chú lắm và chú cũng quí kính thầy vừa như cha mẹ, vừa như thầy, và thỉnh thoảng như một người bạn đạo. Chú không có tên thế tục. Chú chẳng hiểu lý do vì sao. Có lẽ vì chú sống ở chùa từ nhỏ nên thầy đã không đặt tên thế tục cho chú mà chỉ đặt cho chú một pháp danh là Thanh Thị. Chú lớn lên ở trong chùa, quen với tên gọi mà thầy đặt cho, chẳng thắc mắc gì. Nhưng đến khi được thầy dạy cho học chữ Hán, chú mới hiểu được cái tên đọc nghe như tên con gái của mình lại có một ý nghĩa kỳ cục, không được thanh nhã cho lắm. Nó có vẻ như được đặt ra để đánh dấu một kỷ niệm nào đó của thầy, hoặc cho chính chú. Chú băn khoăn suy nghĩ mãi về ý nghĩa của cái tên mà mình đeo mang. Nhân lúc cùng thầy nhổ cỏ sau vườn chùa, chú hỏi:

VÁN CỜ MA QUỶ

Hồ Ông

Trên đường từ thác Prenn đến thị xã Đà Lạt có ngôi biệt thự cổ xây trên một ngọn đồi thấp, đã bỏ hoang từ nhiều năm. Người ta đồn rằng trong ngôi biệt thự đó có hồn ma thường hiện về phá phách nên chủ nhân buộc phải khóa kín cửa, bỏ vào thị xã Đà Lạt cách đó khoảng 3 cây số, mua ngôi nhà khác ở.
Sau năm 1975, ngôi biệt thự vẫn nằm chênh vênh giữa cảnh thiên nhiên kỳ tuyệt với đồi thông reo vi vút quanh năm, bên thung lũng giăng kín sương mù vào mỗi buổi bình minh, khiến người ta có cảm giác như kiến trúc cổ kính đó được xây lơ lửng giữa tầng mây.

Bên Những Bờ Rừng

Phan Minh

Nhân vội vã bước lên tàu, bên cạnh những hành khách rời cao nguyên đất đỏ leiku, trên chuyến bay C 47 chiều cuối tuần, bên cạnh anh là một cô gái Huế, cô hay nhìn lên bộ áo bay đã ngả màu của anh. Trên hàng ghế dựa hai bên thân tàu, mọi người ai nấy đã vào ghế ngồi, và thắt giây an toàn, con tàu tiến dần ra phi đạo.
Nhân nhìn đồng hồ, như một thói quen mỗi lần tàu cất cánh. Cô gái hỏi anh trong tiếng ồn của máy bay đang bắt đầu tăng tốc độ để cất cánh, chàng không nghe rõ câu hỏi, nhưng nhìn theo cử chỉ của cô gái, chàng trả lời: " 3 giờ 02 phút thưa cô".

ĐỂ GHI NHỚ THÁNG TƯ


ĐỂ GHI NHỚ THÁNG TƯ

(Lời kết cho Vì Hai Chữ Tự Do)

Tháng Tư, năm 1975.
Đêm hai mươi chín, đen như ngày sẽ mất !
Nghe loa vang tiếng giặc gọi chiêu hàng…
Ghì tay súng, lửa thù tim sôi hận.
Mắt hờn căm, cùng loạt đạn đáp lời :
"… , (lũ chúng mày) đồ cộng sản!"
Những người lính chợt vùng lên bất chấp.
Trong vòng vây, sinh tử đã có phần.
Ngày ba mươi, nghiêm chào nhau lần cuối.
Tình chiến hữu!... lặng người, xót xa đau.
Colt 45 từng mảnh, nát tan hồn,
Trôi chìm theo giòng nước đục quê hương,
Vào lòng sông, không vương vào tay giặc.
Đây mảnh đồng, một thời trên áo trận
Danh dự đây! bạc phận, đất chôn vùi.
Lịm theo hồn, thân này như đã chết.
Cố che dấu nhục hèn, từng… "BẤT KHUẤT"
Bước thẫn thờ với súng giặc kề lưng.
Làm quan chi?... sao sống để làm tù ?!
Trách mình hèn, chưa chết như chiến hữu.
Nợ nước nhà, ơn sinh thành dưỡng dục,
Sống trong đêm, nuốt nhục ước thấy ngày.
Ngày sống thừa, truyền đời sau ghi khắc:
Mẹ Việt Nam, lũ quỉ đỏ đoạ đày.
Còn hơi thở, còn hận loài cộng phỉ.
Cùng chung nhau gìn giữ Quốc Quân Kỳ.
Ngày Quốc Hận, ngày ba mươi tháng Tư.
Ngày ba mươi, ngày đen như vận Nước!

Tấm thẻ bài


Tấm thẻ bài

Thanh VânMười hai năm rồi em không gặp anh và sẽ không bao giờ gặp được anh nữa vì anh đã bỏ mình trong trại cải tạo đã sáu năm qua.

Sáng nay nhận được thơ bạn anh từ Quê Hương gởi sang, nói đã làm xong nhiệm vụ em nhờ, đã đưa được hài cốt của anh từ Vĩnh Phú về Huế, nơi anh đã sinh ra, đã lớn lên, nơi chúng mình đã gặp nhau và thề nguyền sẽ yêu nhau mãi mãi, em buồn vui lẫn lộn.

Anh ơi, em vui vì biết anh đã về lại được Quê Hương nhưng em xót xa khi đọc đến đoạn bạn anh viết về những gian nan phải vượt qua khi đi tìm mộ anh, vì tất cả chỉ là núi rừng hoang dại, mổi người tù chết đi chỉ được vùi sơ với miếng đá nhỏ ghi tên họ và ngày lìa đời cắm trên nấm mộ thấp. Đau đớn nhất cho em là khi đọc đến đoạn bạn anh kể xác thân đã rã mục của anh vẫn còn được bao trong chiếc áo len em tặng anh ngày xưa, chiếc mền dù bao phủ thân anh vẩn còn nguyên nhưng nơi xương cổ anh có mang thêm sợi xích nhỏ với tầm thẻ bài bằng nhôm ghi rõ tên họ và lý do bị quản thúc là "phản quốc"!

Anh ơi, đã chết rồi mà thân thể còn mang nặng nhục nhằn. Có chế độ nào dã man hơn chế độ Việt Nam ngày nay ?

Vậy mà ngày xưa anh đã hãnh diện biết bao về Quê Hương,Tổ Quốc của mình. Thật ra thì Quê hương vẫn còn đó, hai tiếng Việt Nam vẩn sống trong tim cả triệu người Việt xa xứ, nhưng với người ở lại, người đang trả nợ máu, người đã chết vùi thây trong núi rừng thì hai tiếng Việt Nam đè nặng tâm hồn.

Một tàu cá bị Trung Quốc tấn công, cướp tài sản


Một tàu cá bị Trung Quốc tấn công, cướp tài sản

Hải Anh (TP) - Ngày 24-2, trở về với con tàu rỗng không, 11 ngư dân nước da đen nhẻm bước xuống tàu với vẻ mệt mỏi. Thân tàu bị thủng vì đạn cháy. Chủ tàu Đặng Tằm nói: “Bám biển Hoàng Sa bị tàu tuần tra Trung Quốc thu hết đồ đạc”. Sau đây là lời kể của các ngư dân do chúng tôi ghi lại được.

CSVN sẽ “mời” dân đưa vàng cho chính phủ giữ, để VN khỏi vay vốn

CSVN sẽ “mời” dân đưa vàng cho chính phủ giữ, để VN khỏi vay vốn. Các Chủ Tiệm Vàng VN Lo Sợ: Gom Vàng sẽ Kém Hiệu Quả

Ðà Nẵng mở chiến dịch bắt ăn mày. Thưởng tiền cho kẻ chỉ điểm


Ðà Nẵng mở chiến dịch bắt ăn mày. Thưởng tiền cho kẻ chỉ điểm

Một người bán hàng rong ở Ðà Nẵng. Tin cho hay nhà cầm quyền sẽ “đối thoại với người ăn xin, bán hàng rong.” (Hình: VNExpress)

Trung Quốc bắt, tịch thu ngư cụ tàu cá Việt Nam


Trung Quốc bắt, tịch thu ngư cụ tàu cá Việt Nam

Tàu cá của ông Tằm đang cập bến Sa Kỳ. (Hình: Bee.net)

Giá xăng tăng, ảnh hưởng chính trị


Giá xăng tăng, ảnh hưởng chính trị

 TT Obama giải thích chính sách năng lượng

Vì sao một giám đốc bỗng đi ăn xin?


Vì sao một giám đốc bỗng đi ăn xin?

VnMedia)- Đi ăn mày là một việc làm không phải một người lành lặn, có tự trọng nào mong muốn. Ấy vậy mà một doanh nhân thành đạt, một người có chức vụ, tiền bạc, học vấn tự nhiên lại tình nguyện đi xin ăn...

Hãy Chụp Giùm Tôi

rom:    "Tran, Luong V"

        Mây đêm kín lối quay về,
Ánh đèn sặc sỡ, biết quê chốn nào.

        Hãy Chụp Giùm Tôi
Đừng khoe tôi, hỡi người bạn tài hoa,
Những tấm ảnh mang ra từ địa ngục,
Nơi bạn mới về rong chơi hạnh phúc,
Dù bao người vẫn tủi nhục xót xa.

Nghệ thuật cắt lá_Tuyet dep

Nghệ thuật cắt lá_Tuyet dep
Đẹp tới từng chi tiết...
Sau khi học hỏi những kĩ thuật cắt giấy ở Châu Á và Châu Âu, nghệ sĩ Lorenzo Duran, người Tây Ban Nha, bắt đầu ấp ủ ý tưởng áp dụng những kĩ thuật đã học để cắt… lá. Anh bắt đầu thử nghiệm và phát hiện được nhiều loại lá bản cứng có thể giúp tạo nên được những nét cắt tuyệt đẹp. Lorenzo Duran gọi những tác phẩm của mình là "Naturayarte". 
cid:image001.jpg@01CCE4DD.4D161560
1 chiếc lá hết sức nghệ thuật nè.

Mắt em là bể oan cừu

 Mắt em là bể oan cừu
 
Phụ nữ Hồi giáo ở Trung Đông thường phải đội khăn trùm đầu và mạng che mặt. Người ngoài chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của họ. Cũng chính vì điều này mà đôi mắt của phụ nữ đạo Hồi có sức thu hút kỳ lạ, giống như hút hồn người khác. Dường như tất cả những gì tinh anh đều tập trung vào đội mắt của họ. 

Muslim Eyes 

24.02.12

Thư mời Buổi Cầu nguyện cho các bạn trẻ yêu nước, các tù nhân chính trị tôn giáo và các nhà đấu tranh dân chủ trong ngục tù cộng sản Việt Nam


Thư mời Buổi Cầu nguyện cho các bạn trẻ yêu nước, các tù nhân chính trị tôn giáo và các nhà đấu tranh dân chủ trong ngục tù cộng sản Việt Nam

 Trân trọng kính mời!
- Quý vị đại diện tinh thần các tôn giáo trong và ngoài nước
- Quý vị đại diện các cộng đồng Việt Nam Hải Ngoại
- Quý đồng hương người Việt yêu chuộng Công Lý – Hoà Bình
- Các bạn trẻ thân mến,