25.02.12

Đi Tìm Tâm Tình


Đi Tìm Tâm Tình

Ít ngày nữa, Sáng Sớm sẽ về Việt Nam thăm lại vùng quê Cam Ranh nằm cạnh bờ biển Thái Bình.
Sáng Sớm e-mail cho người bạn Ban Trưa:
-Anh có cần gửi gì về? Đừng nặng lắm nha!
-Gửi một viên sỏi nhỏ ở thành phố Sớm đang cư ngụ. Về đặt nhẹ ở vệ đường nào của Sài Gòn cũng được.


Sáng Sớm cười hi hi:
-Thế anh có muốn Sớm ghi lại tên đường?
-Khỏi cần đi! Vì con đường nào cũng bị đổi tên và màu sắc!
-Sài Gòn nhiều sỏi lắm rồi! Viên sỏi của anh chỉ là lẽ loi cô độc trong nghìn viên sỏi khác.
-Sỏi của tui có tình thân trong đó. Sỏi Sài Gòn chỉ là khỏa lấp của những vết tích lỗi lầm xưa!
-Người ta sẽ đạp lên viên sỏi của anh
-Người ta sẽ bị ngấm tình thân của tui! Sao cứ hỏi hoài? Có chịu mang viên sỏi về cho tui không?
-Chịu! Nhưng mà dị hợm quá! Sớm sẽ quẳng viên sỏi của anh trên phố Saigon.
-Đừng quẳng! Đặt xuống cho nhẹ nhàng. À! Sáng Sớm nè! Cho tui nhờ thêm một chuyện nữa được hông?

-Chuyện gì? Có khó không? Có...hợp pháp không???
-Hợp chứ! Là khi Sớm đặt viên sỏi xuống vệ đường, Sớm cầu nguyện dùm...
-Á! Thôi đi! Hi hi...cầu nguyện cái gì? Người ta tưởng tui điên thì sao???
-Bạn bè nhờ chút xíu mà đã ngại!
-Mà...cầu nguyện gì???
-Cầu nguyện rằng:

" Với viên sỏi nhỏ nầy, tôi xin được góp phần vào những con đường mới xây đã chờ lún.
Mong cây cầu đừng lún để cô Bún gióng gánh bán chợ đường xa. Cho bà mẹ già mua thêm nắm gạo.
Cho những nghĩa cử cao thượng của Việt Kiều về thăm quê kính tặng người dưng không hề biết mặt một an ủi dịu dàng, dù chỉ là năm, mười đồng nho nhỏ, nhưng đã làm nước mắt dàn dụa chảy dài của người nhận lẫn người cho.
Xin được cầu nguyện..."

-Sáng Sớm là con gái, không thể nào đứng ngoài đường lẩm nhẩm lời cầu nguyện dài thòng như là...văn tế của anh. Thôi thì Sớm sẽ khấn trong lòng giúp anh. À! Mà anh có muốn nhờ Sớm mua quà gì cho anh không?
-Muốn!
-Quà gì?
-Mua vé đi coi cine dùm tui!
-Hi hi...Có lý! Phim gì và rạp nào?
-Phim gì cũng được! Rạp Long Vân ở Ngã Bảy và rạp Eden ở Thương Xá Tax.
-Mà tại sao lại là Long Vân? Tên gì nghe...nhà quê vậy?

Ban Trưa thở dài qua máy điện toán: Thựợợt!
-Ừ! Thì rẻ tiền. Hồi xưa, học trò buồn buồn cúp cua qua đó coi phim!
-Và...tại sao lại là Eden? Chổ đó mắc tiền, học trò coi sao nổi?
-Ừ! Thì mắc tiền. Hồi xưa đi lính, về phép quân trường có chút tiền rủng rỉnh trong túi bèn làm gan cắn răng đưa cô bạn học đi cine.
-Nhưng mà lỡ hai nơi đó chiếu phim...cà chớn hay cũ xì xì thì...tội nghiệp Sáng Sớm và tội nghiệp Ban Trưa lắm!
-Sớm à! Không phải là chuyện phim! Mà là khung cảnh cũ, mà là...ngữi dùm Mùi Vị Xưa!
-Á! Ngữi thì tự anh về mà ngữi đi! Sáng Sớm có hương xưa của Sáng. Mà tự nhiên con gái một mình đi coi cine...í ẹ ghê quá chời!!! Thôi! Bãi bỏ vụ cine lẩm cẩm nầy đi. Có chuyện gì khác hông?

-Có! Lượm dùm chiếc lá ở cuối đường Nguyễn Kim
-Lá gì?
-Lá thư tình viết thời còn đi lính có ếm bùa lẳng tẳng chôn ở giếng nước cạnh ngôi chùa phía bên hông nghĩa địa.
-Ấy! Có ếm bùa, Sớm không dám đụng vô đâu!

-Ậy! Không sao! Đó là bùa bình yên cho người tình
-Hi hi...vậy thì người tình của Ban Trưa là ai???

-Là bà xẩm người Tiều quảy gánh bán bánh cống có con tôm còn cái râu.
Là chị Tám bán bánh bèo đi dạo quanh.Là ông Bắc Kỳ hớt tóc cho tụi nầy.
Là tiếng ông Ai Ăn Nem Bà Điểm mỗi đêm. Và cả tiếng gõ lộc cộc của hai thanh tre bán mì Quãng. Có cả ông bột chiên nữa. Tất cả gom lại thành thời thơ ấu yên bình. Nay, lá bùa không còn linh thiêng. Mỗi người mỗi ngả. Tui muốn thu hồi lại lá bùa.

-Thôi! Sớm sợ ma lắm! Không dám mon men lại nghĩa địa đâu! Bữa nào anh Trưa về kiếm đi. Xin lỗi nha! Những gì anh nhờ coi bộ...ma quái quá! Sớm làm không được. Có cái gì dễ dễ hông?

-Có! Có chuyện nầy dễ ẹt. Hy vọng Sáng Sớm chịu làm!
-Chuyện gì? Có...đụng chạm đến ai? Hay có phải mang theo...vũ khí ???

-Non! Non! Non! You no need to carry guns, chỉ cần mang đôi guốc vông đi dùm tui một con đường.
-Trời đất! Đường dài ngắn? Cở Trần Hưng Đạo không?

-Không! Không dài dữ vậy đâu! Đường Trần Hưng Đạo kéo dài từ Chợ Lớn ra tới mãi Sài Gòn. Sớm mang guốc vông lội hết con đường thì...tàn một đời liền! Hì hì...
Đường nầy là đường...Da Bà Bầu. Đường dẫn ra trường tiểu học Nguyễn Tri Phương. Tụi tui con nít đi mòn nát cả 5 năm thời tuổi nhỏ.

-Ừ! Vậy thì Sớm đi được! Cứ ngơ ngác mà đi, hay là phải dòm chừng căn nhà nào đặc biệt với người nào đặc biệt không anh?

-Đừng dòm quanh quất! Người ta tưởng mình canh để oánh trộm. Cứ đi thẳng, được nữa đường thì vờ như làm rớt vật gì rồi cuối xuống lượm lên.
-Úi giời! Giống như là Mission Impossible quá chừng chừng!
-Yên chí! Không có rùng rợn hồi hộp toát mồ hôi lạnh đâu!
Chuyện là vầy:

" Ngày tựu trường năm xưa lắm. Ba đưa tôi đến trường. Trời trong và đẹp, gió hiu hiu.
Tôi mặc quần ngắn màu xanh. Áo sơ mi trắng bỏ gọn vào quần. Một tay nắm tay Ba, một tay xách cặp táp. Tôi vui như ngày hội lớn, nhìn quanh thấy đâu cũng xanh. Trên con đường đi, tôi nghe tiếng chim hót.

Hơn nữa đường, cái cặp táp của tôi sứt quai. Tất cả rơi xuống đất. Tôi ngừng lại. Những quyển vở trắng tinh bao bìa giấy kiếng cẩn thận bổng xổ tung. Lọ mực và cây viết lá bầu nằm vương vãi. Tôi muốn khóc. Hình như đó là lần đầu tiên trong đời, tôi biết thế nào là ấm ức. Những gì mình âu yếm nuông chìu bổng dưng...rời khỏi ta!

Cái cặp táp là một công trình của Ba tôi cặm cụi làm ra. Ông có đủ tiền để mua cái cặp ngoài tiệm. Nhưng ông nói: Ba làm cho con trai cái cặp đẹp và lạ nhất lớp.
Ba tôi là họa sĩ. Cái cặp ông làm đẹp lắm! Tôi thích và hảnh diện vô cùng. Má tôi nhìn cặp táp cũng phải chớp đôi con mắt!

Nhưng chiếc cặp táp bị sứt quai giửa đường. Chuyện không hài lòng xảy ra ở thời thơ ấu làm tôi nhớ mãi.
Dù sau nầy ra đời, có quá nhiều chuyện không hài lòng chút nào xảy ra tới tấp tôi cũng phớt lờ.

Sớm sẽ cúi xuống vờ lượm lên một cái gì như tôi bao chục năm về trước cúi xuống lượm lại sách vở. Tôi còn thật hên, còn lượm lại được. Nhiều người, nhiều sự việc rớt xuống bể tan tành! "

-Chuyện anh kể nghe...mít ướt quá! Rồi! Sớm sẽ vờ cúi xuống lượm vở cho kỷ niệm xưa của anh. A! Thôi Sớm buồn ngủ rồi! Anh còn nhờ gì nữa hông?

-Còn một chuyện nữa rồi thôi!
-Á! Sao anh nhiều chuyện thiệt!
-Á! Tại có người chịu nghe nên có người kể chuyện.

-Đôi khi vì lịch sự mà hại màng nhĩ hi hi...Nói giỡn chứ anh đừng có giận nghe!
Còn nói thiệt thì anh cứ kể lẹ lẹ đi. Sớm còn đi ngủ.
-Hay Sớm đi ngủ đi, rồi khi thức dậy tỉnh táo thì tui nhờ tiếp!
-Lỡ nghe rồi, thôi, dớt luôn đi! Hì hì...

-Sáng Sớm có hay mặc áo dài?
-Chèn! Chèn! Gì nữa đây? Sao lại có vụ áo dài, áo ngắn ở đây?

-Chuyện áo dài là vầy! Mà Sáng Sớm có áo dài màu trắng không?
-Áo dài trắng??? Hở cổ? Kín cổ? Kiểu bà Nhu? Kiểu Rắc Lăng? Kiểu không eo? Kiểu tà ngắn??

-Thôi! Thôi! Sớm à! Áo dài thì được rồi. Áo dài nữ sinh xưa đó.
Mà hỏi nhỏ. Hồi đó Sớm có đi học không?
-Có chứ! Anh nầy nhờ người ta mà cứ nói cái giọng...cà chớn hoài!

-Hì hì! Thôi trở lại câu chuyện. Muốn nhờ Sớm mặc áo dài trắng đi thăm dùm tui những người bạn còn ở lại.
-Thôi! Thôi khỏi cái vụ đó đi! Bạn anh mà nhờ tui đi thăm? Mà bạn trai hay bạn gái? Họ có...ăn thịt tui hông?

-Bạn trai và bạn gái. Họ hiền lắm! Không có ăn thịt, ăn cá gì Sớm đâu. Đừng sợ!
-Mà họ ở đâu? Anh có địa chỉ của họ không?

-Có! Địa chỉ của họ là:

Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa.
Khu Bưu Chính tức KBC là:
Hàng Ngàn Anh Hùng Nghĩ Mệt.

Có người lính ngồi canh cửa. Sớm cứ nói tên tui thì người ta cho vô.

-Vậy thì anh muốn Sớm mặc áo dài trắng đi tảo mộ?
Có cần hương hoa và nhổ cỏ không anh?
Có cần đi viếng từng nấm mồ?

-Chỉ cần hương và lòng thôi! Không cần nhổ cỏ và viếng từng nấm mộ.
Với lính, họ cần cỏ cao để cảm giác bình yên.
Họ nằm sát mặt đất khi tiếng trọng pháo nổ để mong yên bình.
Họ, đời tập thể không có nấm mồ riêng rẽ.
Sớm cứ đốt chung một lọn nhang thơm, cắm xuống đâu đó trên mảnh đất buồn và nói dùm tôi:

Xin Chào Các Bạn.
Tôi Đi Tìm Một Chổ Tâm Tình.
Cảm ơn Sớm,
Và mong Sáng Sớm có một chuyến đi vui đẹp.

Phu Khuân Vác 
 

Keine Kommentare:

Kommentar veröffentlichen