Thoáng Xưa
Darren Thăng(DD-2nd)
Tháng xưa ngày cũ về trên lối
Thấp thoáng sau đàng bóng tà dương
Mỗi chiều Chủ Nhật, thì lại thấy mấy chàng thanh niên vác xe “dzọt” lên nhà thờ cha J. xem lễ. Vài tay từ hướng Bắc xuống. Người khác vượt cầu ranh giới tiểu bang bên cạnh sang. Đặc biệt có chàng lặn lội thân cò tít tận vùng biển mặn qua. Đường xá xa xôi không quản ngại gian nan. Dù ai có la cà ở quán cà phê, mê thục bida hay lo chuyện riêng tư gì trong ngày đi chăng nữa. Thì cứ gần đến 4 giờ chiều là đều có mặt ở nhà thờ đầy đủ, để kịp tham dự thánh lễ cuối tuần.
Tháng xưa ngày cũ về trên lối
Thấp thoáng sau đàng bóng tà dương
Mỗi chiều Chủ Nhật, thì lại thấy mấy chàng thanh niên vác xe “dzọt” lên nhà thờ cha J. xem lễ. Vài tay từ hướng Bắc xuống. Người khác vượt cầu ranh giới tiểu bang bên cạnh sang. Đặc biệt có chàng lặn lội thân cò tít tận vùng biển mặn qua. Đường xá xa xôi không quản ngại gian nan. Dù ai có la cà ở quán cà phê, mê thục bida hay lo chuyện riêng tư gì trong ngày đi chăng nữa. Thì cứ gần đến 4 giờ chiều là đều có mặt ở nhà thờ đầy đủ, để kịp tham dự thánh lễ cuối tuần.
Thật không hiểu nổi thánh lễ Misa Việt Nam ở hướng Nam thành phố năm đó, lại có sức quyến rũ lạ thường?
Vài thanh niên vừa tấp xe vào parking lot đã nhận ra nhau, bèn hỏi kháy:
Ê, làm gì ở đây dzậy…cha?
- Tao định gia nhập ca đoàn. Còn mày, làm gì mà xách theo cây đàn trông bảnh dzữ?
- Đi “gãi đờn bà” được hông!
Chà, coi bộ ngon quá ta:
- Đi đến đâu cũng đụng độ. Nơi nào có em út là lại thấy mày!
- Xuỵt, biết như dzậy đủ rồi! Đừng nói lớn kẻo bể mánh…chớ mày!
Rồi người sau hất cằm ra hiệu cho người trước cùng nhau bước vào nhà nguyện, là một phòng học nằm cuối dãy nhà trường của giáo xứ, được xử dụng cho thánh lễ Việt Nam.
Đầu thập niên 90, cha chỉ quy tụ được một số giáo dân Việt Nam sống trong vùng. Độ khoảng 15 - 20 người. Đa số qua Mỹ theo diện con lai và một số anh chị em tân tòng vừa mới theo đạo. Giáo xứ lại nằm trong khu vực đông dân da đen và nhiều người Á Đông bên lương, nên không thể xin cha xứ làm lễ trong nhà thờ được. Rồi mỗi tuần lại có thêm vài nhân vật mới. Số lượng giáo dân tăng dần. Người này rỉ tai người kia, rủ nhau đến xem lễ. Chỉ vài tháng sau là nhà nguyện chật ních. Cha phải dời qua phía nhà thờ chính và thánh lễ Việt Nam dưới sự quản nhiệm của cha ở hướng Nam, chánh thức hình thành từ dạo đó!
Giáo dân Việt Nam tăng trưởng và ca đoàn cũng đông dần. Cha quản nhiệm Việt Nam nhận định được ca đoàn và thiếu nhi là trọng yếu chính, để phát triển cộng đồng công giáo hướng Nam nên ngài rất quan tâm đến giới trẻ. Đi đến đâu hay biết được gia đình Việt Nam nào mới đến là ngài tận tình giúp đỡ hay thăm viếng hỏi han.
Ca đoàn Việt Nam ở nhà thờ này có đặc điểm là phần đông con gái thì sống trong vùng. Còn con trai là dân thập phương đến sinh hoạt hàng tuần. Phần lớn con gái thuộc diện lai da trắng. Và trong lứa tuổi cặp kè nên con trai ở đâu đâu hăm hở kéo đến gia nhập ca đoàn, cốt ý để “cua” được một em.
Vài cô hát hay và là giọng nữ chính trong ca đoàn nên anh nào cũng thích địa. Nhất là mấy anh vừa mới gia nhập ca đoàn, hay “nghía” các nàng luôn! Được diễm phúc ấy, mấy nàng thường hay ra vẻ ta đây! Trong nhóm có hai cô lai nổi bật. Một cô 17 tuổi, đang học high school. Còn cô kia 23 tuổi, đã đi làm và sống tự lập. Cô em 17 tuổi, có da có thịt nên mấy anh “họ” chỉ coi như em gái. Còn cô em 23 tuổi, có thân hình thon hơn nên được nhiều anh dòm ngó. Em lại thích ca sĩ Ngọc Lan nên hay bắt chước nàng từ mái tóc lẫn giọng hát hầu để nâng giá trị cho mình. Vô tình chung, đã trở thành đối tượng chính cho đám con trai bàn tán khai thác. Người này thách đố người kia rằng:
- Cá với mày cua được em! Tao sẽ “chung độ” một thùng Heineken hay một chầu nhà hàng.
Tên kia cũng không vừa:
- Cua được em là chuyện nhỏ. Tao còn bốc em về nữa kìa!
Tính ra, thời huy hoàng của cô em này cũng có ít nhất là 4 đến 5 anh để ý cùng một lúc. Nào là anh chơi keyboard, anh gẩy guitar, anh H. cột tóc đuôi, anh N. tập xe cho nàng và vài ca viên khác.
Mỗi lần lễ xong ca đoàn hay ở lại tập hát. Để khích lệ ca viên, ca trưởng hay phái em đi mua bánh mì và soda cho ca đoàn vì em là thủ quỹ. Anh ta hỏi xem có ai tình nguyện chở nàng đi dùm? Vừa nói xong thì một số anh đã dơ tay lên, xin được làm chân tài xế chở nàng đi “công tác”, như thể rất lấy làm hãnh diện.
Cứ thế, năm này rồi sang năm khác. Hết anh này đến anh kia săn đón, mà em cũng chưa chịu “đèn” ai cả! Có lời đồn rằng, em không chấm anh chơi keyboard vì đánh đàn với chín ngón tay vàng. Anh gẩy guitar thì “tất hiếu”. Anh H. cột tóc đuôi chơi không dzô. Anh N. tập xe không nghề ngỗng. Anh mang mắt kính không biết nhạc lý.
Nói chung là không một anh “họ” nào lọt vào mắt nâu của nàng cả. Tiêu chuẩn nàng chọn phải là độc thân, cao ráo, đẹp trai, học thức, ga lăng, miệng dẻo, xe láng, việc làm tốt, có nhà và biết chơi nhạc. Tối thiểu là mười trên mười nhe. Nhưng mà kiếm đâu ra được thứ “hàng độc” như thế! Có điều đáng khen là nàng đứng đắn, tuy sang Mỹ có mình “ên” khi còn rất trẻ. Không ba chạ như những thành phần con lai bị tai tiếng khác.
Cũng có nhiều kỷ niệm ghi nhớ, khi còn tham dự ca đoàn nhà thờ ở hướng Nam. Nào là đi cắm trại ở một state park qua đêm rất vui. Hầu như hàng tuần sau lễ Chủ Nhật hay lễ đám cưới ngày thứ Bảy đều ghé qua nhà hàng Việt Nam trong vùng. Hay mở party nhảy đầm với nhau và góp vui văn nghệ trong các tiệc cưới được mời v.v. Nhớ lại ngày xưa, cô em 23 tuổi này nhảy đầm nhuyễn lắm. Nhạc điệu Paso doble bước đi rất đúng nhịp. Mấy chàng thanh niên nhảy sai nhịp một chút hay dẫm lên chân em là bị cự ngay. Nhưng được ôm eo vòng số 8 của em một tí thì cũng chẳng sao! Riết rồi mấy chàng cũng chẳng thèm mời nàng ra nhảy nữa, vì cứ nhìn khuôn mặt của nàng là không thấy mùa xuân đâu cả. Tuy nhiên cũng có những chuyện đáng tiếc xảy ra trong ca đoàn như thiếu sự đoàn kết hay hòa đồng của một số thiếu nữ. Vài em gái nói chung, lúc nào cũng muốn trội hơn, tách riêng để lôi cuốn sự chú ý của đám con trai.
Sau một thời gian tham dự ca đoàn, mấy chàng thanh niên lớn tuổi thấy chẳng sơ múi được gì, nên tự động rút lui. Có thể mấy anh tìm nơi khác? Hay đi chinh phục đám con gái qua diện HO và đoàn tụ gia đình đang cần sự giúp đỡ? Việt Nam thiết lập bang giao với Mỹ giữa thập niên 90, nên thiên hạ đua nhau về quê hương để kiếm em trẻ và đẹp. Ngay đến mấy ông già trên lục tuần còn muốn về để ăn “gỏi” nữa. Chứ mấy anh đây, độ khoảng 26-32 cái xuân xanh thì nhằm nhò chi ba cái lẻ tẻ? Dại gì phải bám trụ ở đây. Lại phải tranh đua với nhiều tay khác, chỉ vì vài em sao?
Đến đầu thập niên 2000, thì thành phần nồng cốt của ca đoàn đã ra đi gần hết. Đám trẻ bổ xung cũng không tham gia được bao lâu. Thánh lễ Việt Nam chuyển về ban sáng theo lịch trình của giáo xứ.
Nhẩm tính thời gian thì cô nàng tham gia ca đoàn nhà thờ ở hướng Nam đã hơn 20 năm rồi. Tuổi tác đã vượt quá đời người ca viên. Tóc xanh giờ đã nhuốm bạc. Từ thập niên đó đến nay có biết bao đổi thay, ngay vật còn dời sao cũng đổi. Nhưng nàng vẫn một lòng “thủy chung” với ca đoàn nhà thờ ở hướng Nam.
Mới đây có người kể rằng cô em này bị tai nạn rất bi đát. Nghe xong thấy lòng như chùng xuống. Xót xa cho một cánh hoa nghiệt ngã. Để nay không một bờ vai dựa đầu. Thật tiếc cho em đã đánh mất bao mùa xuân. Hay chính em cũng hối tiếc một đời:
Hương trầm có còn đây, ta thắp nốt chiều nay
Xin ngủ trong vòng nôi, ta ru ta ngậm ngùi…
Giá như năm xưa, mấy chàng không tâng bốc và nâng em lên chín tầng mây? Xin chút “game” tình yêu, thì lấy đâu để chảnh? Nếu như biết nắm lấy cơ hội cuộc đời? Hay học đức tính khiêm nhường, nhã nhặn và vui vẻ của ca sĩ Ngọc Lan thì đâu để lỡ bao chuyến đò sang sông? Thôi! Tất cả đã là dĩ vãng. Chúc nàng được ơn trời, hậu ơn đời. Hãy can đảm và giữ vững niềm tin để sống cho hết kiếp. Xin coi bài viết này, như là kỷ niệm đã qua… không có ý bài bác!
Mưa vẫn hay mưa trên hàng lá nhỏ
Buổi chiều ngồi ngóng những chuyến mưa qua
Trên bước chân em âm thầm lá đổ
Chợt hồn xanh buốt cho mình xót xa
Các ca viên từng góp mặt trong ca đoàn nhà thờ ở hướng Nam bây giờ đã lập gia đình hết. Nhiều người dời đi tiểu bang khác. Ca đoàn chỉ còn lại nhóm trẻ và một số người cũ. Cô em 17 tuổi năm xưa đã có hai con. Cũng có lời khen cô em này, đã tận tình giúp đỡ chị “họ” của mình khi hoạn nạn và an ủi hồi phục.
Hiện nay, đa số ca viên không còn sống trong vùng nữa. Họ cũng vác xe “dzọt” và kéo theo cái rờ mọt đằng sau đến nhà thờ từ mọi hướng. Chắc không còn thư thả như các chàng trai trẻ trong ca đoàn năm xưa? Vì lịch trình thánh lễ Việt Nam ngày Chủ Nhật bây giờ là 8:00 sáng. Ca đoàn vừa hát vừa coi trẻ luôn.
Hoan hô các bạn và gởi vòng hoa thân ái cho những ai còn một lòng một dạ trung trinh với ca đoàn nhà thờ ở hướng Nam thành phố. Cũng xin Chúa phù hộ và gìn giữ cha quản nhiệm để các ca viên còn có cơ hội gặp nhau đến bạc đầu…
Darren Thăng(DD-2nd)
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen